b) Chữa bệnh bằng phương pháp tự nhiên
Hãy cùng xem sự thành công và may mắn đến với người khác từ nỗ lực của họ. Đó là những gì họ xứng đáng. Chỉ cần nghĩ như vậy, bạn sẽ xóa đi những cảm giác tiêu cực trong lòng. Đừng bao giờ ghen tị với thành công của người khác, vì để có được thành công đó họ đã nỗ lực hết mình. Cổ vũ họ, khuyến khích và thừa nhận thành công của người khác. Như vậy, bạn sẽ có thêm động lực để phấn đấu.[18]
Khi Hasan – một nhà hiền triết Hồi giáo hấp hối, có người hỏi ông: “Thưa ông, xin ông cho biết ai là thầy của ông? Ai đã cho ông những kiến thức uyên bác như vậy?”
Hasan mỉm cười: Giáo viên của tôi nhiều vô kể. Nếu chúng ta kể lại tên của họ, sẽ mất nhiều tháng và nhiều năm. Đó là quá dài bởi vì chúng tôi có rất ít thời gian. Nhưng chúng ta có thể đặt tên cho ba trong số họ.
Người đầu tiên là một tên trộm. Một lần, sau khi bị lạc trong sa mạc, tôi tìm thấy một ngôi làng, trời đã rất khuya, tất cả các nhà đều đóng cửa đi ngủ. Đi mãi, cuối cùng, tình cờ chúng tôi bắt gặp một người đàn ông đang đào tường. Tôi hỏi anh ta có thể ở đâu, và anh ta trả lời: “Thật khó để tìm một nơi để ở vào giờ muộn này. Nhưng bạn có thể đến chỗ của tôi nếu bạn không ngại ở với một tên trộm.”
Quá khát nước và mệt mỏi, tôi quyết định theo người đàn ông đó về nơi trú ẩn của mình, không một giây do dự. Nó sẽ kéo dài một tháng! Mỗi tối, trước khi đi, người đàn ông đều lặp đi lặp lại câu nói quen thuộc: “Anh đi làm, em ở nhà cầu nguyện cho anh!”. Mỗi lần người đó quay lại, đáp lại ánh mắt tò mò của tôi, vẫn là câu trả lời: “Hôm nay tôi không trộm được gì, nhưng ngày mai tôi sẽ có. Rất có thể”.
Bỏ ngoài tai những phán xét về việc làm bất chính của người đàn ông kia, rõ ràng anh ta cũng rất đáng nể vì niềm tin mãnh liệt của mình phải không? Đã có lúc chúng ta trải qua giai đoạn trì trệ tột độ, đầu óc không ngừng suy tư nhưng không nhận ra một chân lý nào. Nó khiến chúng ta rơi vào trạng thái tuyệt vọng đến mức chúng ta nghĩ rằng mình nên chấm dứt tất cả những cuộc tìm kiếm vô nghĩa này. Nhưng chẳng mấy chốc, chúng ta nhớ đến tên trộm, kẻ mà hàng đêm đều khăng khăng: “Ngày mai tôi sẽ làm việc đó. Có thể lắm!”.
Người thầy thứ hai của tôi là một con chó – đừng cười, anh bạn. Lần đó, khi tôi đang đi dọc bờ sông, một con chó xuất hiện. Nó đang khát nước. Nhưng vừa nhìn xuống nước, nó đã hoảng sợ bỏ chạy. Chắc nó đang nhầm bóng của nó với một con chó khác. Có lẽ khát nước quá nên chạy một lúc, chú chó tội nghiệp lại quay trở lại. Bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Chúng ta nhận ra rằng, giống như những con vật khác, phần lớn nỗi sợ hãi của chúng ta là do trí tưởng tượng của chúng ta. Vì vậy, bạn phải biết cách hành động để vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Giáo viên cuối cùng của tôi là một đứa trẻ. Một lần, tôi đến một thành phố lớn và thấy một đứa trẻ đang cầm trên tay cây nến thắp sáng để đặt trong chùa. Tôi hỏi đứa trẻ: “Con tự thắp nến này à?” Đứa trẻ đáp: “Dạ”. Sau đó tôi hỏi: “Vừa rồi tôi thấy ngọn nến không được thắp sáng, nhưng một lúc sau nó đã sáng. Vậy bạn có biết ánh sáng từ đâu đến không?”
Đứa bé cười, thổi tắt ngọn nến và nói: “Con thấy ánh sáng đã biến mất, con nói ánh sáng đã biến đi đâu?”.
Bản ngã kiêu hãnh của chúng tôi hoàn toàn sụp đổ, kho kiến thức cổ xưa của chúng tôi cũng sụp đổ. Đó là lúc chúng tôi trải nghiệm sự thiếu hiểu biết của chính mình. Và từ đó trở đi, tôi không bao giờ dám khoe khoang kiến thức của mình nữa.
Đúng là chúng ta có thể nói rằng chúng ta không có ai là giáo viên, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta không phải là học sinh. Tôi thấy mọi thứ như giáo viên. Chúng ta học hỏi từ mọi thứ, từ cành cây, ngọn cỏ đến những đám mây trên bầu trời. Tôi không có một giáo viên, bởi vì tôi có hàng triệu và hàng triệu giáo viên mà tôi đã học bất cứ khi nào tôi có thể. Điều cốt yếu trong cuộc sống là luôn sẵn sàng là một học sinh và học ngay từ những điều bình thường, từ những con người đơn giản nhất.[19]
Tiến sĩ Don Clinfton, một nhà tâm lý học hành vi đã trở nên nổi tiếng với câu chuyện ý nghĩa sau:
Đã có lúc các loài động vật quyết định làm điều gì đó có ý nghĩa để giải quyết các vấn đề đặt ra trong thế giới mới này. Họ đã tổ chức một trường học và thực hiện một chương trình giảng dạy bao gồm các môn học như chạy, leo trèo, bơi lội và bay. Để tạo điều kiện cho các đối tượng dễ dàng.
Vịt bơi rất giỏi. Trên thực tế, nó bơi giỏi hơn cả người hướng dẫn. Tuy nhiên, Vịt chỉ đủ điểm để vượt qua bài kiểm tra bay, còn phần chạy rất kém. Vì chạy chậm nên Vịt phải bỏ bơi và ở lại trường sau giờ học để tập chạy. Điều đó khiến chân vịt nhanh chóng bị mòn, khiến nó chỉ có vị trí trung bình trong bơi lội. Tuy nhiên, vị trí trung bình là quá đủ, vì vậy không ai ngoại trừ Vịt lo lắng về điều này.
Thỏ xuất phát với vị trí thứ 2 ở nội dung chạy, tuy nhiên sau đó, tình trạng co giật cơ bắp chân tiến triển đến mức đáng lo ngại do Thỏ phải mặc đồ bơi quá nhiều.
Con sóc dẫn đầu về khoản leo trèo, nhưng nó đã có thành tích đáng thất vọng trong lớp vì giáo viên bắt nó leo lên từ dưới đất chứ không phải từ trên ngọn cây. Con sóc đã trở thành một “con ngựa ngu ngốc” do cố gắng quá sức và do đó chỉ được xếp loại “C” trong môn leo trèo và “D” trong môn chạy.
Đại bàng là một đứa trẻ nổi loạn và bị trừng phạt nghiêm khắc vì không vâng lời. Trong lớp học leo trèo, anh ấy đã đánh bại tất cả các học sinh khác để leo lên ngọn cây, nhưng nhất quyết sử dụng đôi cánh của mình để lên đến đó.
Bài học rõ ràng được rút ra từ câu chuyện này rất đơn giản. Mỗi con vật đều có những khả năng riêng mà nó vượt trội, trừ khi nó bị yêu cầu hoặc buộc phải tuân theo một khuôn mẫu khác không phù hợp với nó. Khi điều này xảy ra, sự thất vọng, chán nản hoặc thậm chí tội lỗi sẽ dẫn đến sự tầm thường trong mọi hoạt động hoặc thất bại hoàn toàn. Vịt rốt cuộc vẫn là Vịt và chỉ là Vịt. Vịt sinh ra để bơi lội chứ không phải chạy nhảy hay leo trèo vốn không phải sở trường của chúng. Do đó, nghĩ rằng Vịt chỉ biết bơi hoặc bay sẽ giải quyết được vấn đề của Sóc. Đại bàng là sinh vật xinh đẹp trên bầu trời, không phải trong cuộc chạy đua chân đất. Trong những cuộc đua đó, Thỏ luôn là người chiến thắng trừ khi Đại bàng đói.
Điều gì đúng với các loài động vật trong rừng thì cũng đúng với tất cả chúng ta. Mọi người đều có thể làm điều gì đó rất tốt. Nhiệm vụ của chúng tôi là giúp họ làm tốt nhiều việc mà họ có thể làm. Nguyên tắc quản lý cần tuân thủ là phát huy mặt mạnh, sở trường của mỗi cá nhân và làm cho những tồn tại, hạn chế không ảnh hưởng đến công việc đang triển khai.[20]
Khi những suy nghĩ ghen tị nảy sinh, hãy gạt những suy nghĩ tiêu cực sang một bên và chuyển sang một điều gì đó mới mẻ.
Ông vua xe hơi Henry Ford từng nói: Tất cả những gì ông có được ngày hôm nay là từ một sự cố nhỏ xảy ra trong một nhà hàng. Trước đây, anh chỉ là một người thợ sửa xe. Một lần, sau khi nhận được tiền lương hàng tháng, anh ấy rất vui mừng, vì vậy anh ấy quyết định đến một nhà hàng cao cấp mà anh ấy đã muốn đến từ lâu.
Nhưng anh ngồi trong phòng ăn gần 15 phút mà không có người phục vụ nào ra chào. Cuối cùng, một người miễn cưỡng đến gần bàn và hỏi anh ta gọi món gì. Henry Ford lo lắng gật đầu, nhưng chỉ thấy người phục vụ tỏ vẻ khó chịu, ném thực đơn xuống bàn một cách thô lỗ. Henry Ford vừa mở thực đơn đã nghe người phục vụ khinh bỉ nói: “Đừng nhìn kỹ, anh chỉ cần nhìn phần bên phải (có nghĩa là giá cả), phần bên trái chỉ là tên món ăn, không cần lãng phí tiền!”
Henry Ford ngẩng cao đầu. Nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của người phục vụ, anh ta vô cùng tức giận. Anh định gọi ngay món đắt tiền nhất, nhưng sực nhớ trong túi chỉ còn vài đồng lương nên anh đành nén giận chỉ gọi hamburger.
Người phục vụ cáu kỉnh, kiêu ngạo nhận lại thực đơn từ tay Henry Ford. Mặc dù không nói ra nhưng vẻ mặt của anh ta đã cho thấy rõ Henry Ford đang nghĩ gì: “Tôi biết, một tên nghèo như thế này, chỉ ăn hamburger thôi!”
Sau khi người phục vụ rời đi, Henry Ford ngồi im suy nghĩ: Tại sao tôi chỉ có thể ăn những gì tôi có thể ăn mà không phải những gì tôi muốn?
Vào thời điểm đó, Henry Ford đã quyết tâm trở thành một nhân vật vĩ đại trong xã hội. Cuối cùng, từ một người thợ sửa xe bình thường, Henry Ford đã trở thành một ông vua xe hơi nổi tiếng thế giới.[21]
Hãy xác định lại những giá trị sống cho bạn, khi bạn có mục tiêu, bạn sẽ không bị phân tâm bởi mục tiêu của người khác. Tập trung vào công việc và cuộc sống sẽ giúp bạn nhận ra những giá trị đích thực cần có cho cuộc sống. Đừng lãng phí thời gian để ghen tị với những thứ không phù hợp với bạn.
Nhà sáng lập tập đoàn quản lý quốc tế của Mỹ (IMG), chuyên gia quản lý hàng đầu thế giới kể về một người bạn đã giúp ông nhận ra nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Anh chàng này là một người bán hàng vô cùng tài ba, nếu bạn bước chân vào cửa hàng nơi anh ta đứng bán hàng thì khó mà thoát khỏi những câu nói đầy ma lực của anh ta. Tôi sẽ nói cho đến khi tiền trong túi bạn phải bò ra.
Ai cũng công nhận anh có năng khiếu bẩm sinh trong lĩnh vực bán hàng, anh tự biết điều đó. Nhưng anh ấy không muốn mọi người chỉ coi anh ấy là một người bán hàng giỏi. Anh ấy muốn chứng minh rằng anh ấy không ai sánh kịp trong các lĩnh vực khác.
Tuy nhiên, trên thực tế, anh ta chỉ có sở trường về bán hàng, về các lĩnh vực như cách tổ chức, đầu tư tiền và quản lý nhân viên, anh ta không am hiểu lắm.
Một người như vậy có thể trở thành giám đốc kinh doanh số một của công ty, nhưng tuyệt đối không phải là một doanh nhân. Một bậc thầy về tài hùng biện, nhưng lại là một doanh nhân từ dưới lên! Trong mười năm, anh không ngừng cố gắng để tạo dựng sự nghiệp cho mình: Liên tục mở công ty nhưng cũng không ngừng đóng cửa!
Tại sao nên làm thế? Đó là bởi vì anh ta đã không nhìn chính xác bản thân và những người khác. Theo quan điểm của anh, bán hàng là công việc rất đơn giản, ai cũng có thể làm được nên khi mở công ty, anh giao cho người khác phụ trách bán hàng, còn tôi chuyển sang làm trưởng phòng. Đó là một sai lầm chết người, bởi vì anh ta thực sự là một nhà quản lý tồi, trong khi không có nhân viên bán hàng nào hiệu quả như anh ta. Cuối cùng, sự phân công vô lý khiến không ai trong công ty phát huy được sở trường của anh, kể cả anh.
Không ai có thể hoàn hảo về mọi mặt nên đừng mong đợi sự hoàn hảo. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải nhận ra và cố gắng phát huy sở trường của mình đến cùng, giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất. Nếu bạn cứ tập trung vào điểm yếu và cố gắng khai thác chúng, từ bỏ điểm mạnh vốn có của mình, bạn sẽ đánh mất nhiều cơ hội tốt. Cuối cùng, bạn sẽ trở thành một cái bóng mờ nhạt, không có gì nổi bật.
Có sở trường là điều may mắn, nhưng bỏ qua và không sử dụng nó cũng tốt như vậy![22]
Hãy yêu thương và trân trọng chính mình, khi bạn yêu chính mình bạn sẽ thấy không ai có thể sánh bằng. Yêu bản thân là cách hiệu quả nhất để đối phó với sự ghen tuông. Ghen tị chỉ mang lại cho bạn lòng tự trọng thấp và trầm cảm. Đừng mang những cảm xúc đó đến với bạn. Hãy cho mình cơ hội được tỏa sáng bằng năng lực và phẩm chất của chính mình.
Chúng ta thường để lòng ghen tị lấn át những điều tốt đẹp khác, đừng bao giờ để xảy ra những sai lầm đáng tiếc! Hãy sống là chính mình để thấy rằng mình là vô giá.[23]
“Trong mắt người khác, bạn tuyệt vời theo cách của riêng bạn bởi vẻ đẹp thực sự luôn xuất phát từ tâm hồn và tính cách của bạn” với câu chuyện như sau:
Những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên má tôi khi anh hỏi. Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ này lớn hơn tôi khoảng mười lăm tuổi. Vẻ nam tính cộng với đôi mắt biết nói của anh khiến tôi cảm thấy ấm áp và tin cậy. Anh ấy đang đùa tôi à? Tôi khẽ hỏi và tìm kiếm trên khuôn mặt anh ta một dấu hiệu chế nhạo. Không ai có thể nhầm tôi với một người mẫu. Tôi xấu xí! Vết sẹo trên má tôi là minh chứng cho điều đó.
Tai nạn xảy ra khi tôi học lớp bốn. Và hậu quả là một vết sẹo kéo dài từ gò má xuống cằm trên mặt tôi. Chưa hết, vài tuần sau vụ tai nạn, tôi đi khám mắt và phát hiện mình bị cận thị nặng. Vì vậy, ngoài vết sẹo, trên mặt tôi còn có một cặp kính cận dày cộp, trên đầu là một mớ tóc xoăn bù xù. Kể từ đó, tôi không dám soi gương và luôn mặc cảm về ngoại hình của mình. Mỗi lần gia đình xem một cuộc thi hoa hậu hay một cuộc tuyển chọn “người mẫu tài năng” trên truyền hình, tôi lại nhốt mình trong phòng và khóc.
Cuối cùng, tôi cũng quyết định nếu không thể xinh đẹp thì ít nhất cũng phải duyên dáng và biết trang điểm. Tôi bắt đầu học cách làm đẹp, mặc quần áo vừa vặn với cơ thể, thay đổi kiểu tóc, đeo kính áp tròng. Tôi làm mọi cách để vượt qua mặc cảm đó. Và hôm nay, tôi ở đây để chuẩn bị cho ca phẫu thuật xóa đi vết sẹo xấu xí đó – vết sẹo ngăn cách giữa quá khứ và cuộc sống mới của tôi.
– Tất nhiên, tôi không phải người mẫu. – Tôi trả lời bác sĩ với giọng pha chút tức giận.
– Vậy tại sao bạn lại lo lắng về vết sẹo như vậy? Nếu không có lý do liên quan đến nghề nghiệp của bạn, tôi sẽ không xóa nó. Điều gì đã đưa cô ấy đến đây?
Tôi vô tình đưa tay chạm vào vết sẹo, cảnh tượng trước mắt chợt nhòe đi. Tôi coi bác sĩ là đại diện cho tất cả những người tôi từng gặp. Các bạn gái nhìn tôi thiện cảm, dù họ cố tình tránh đề cập đến vấn đề nhan sắc. Cũng rất ít chàng trai mời tôi khiêu vũ tại vũ hội. Hẹn hò không thường xuyên và chẳng đi đến đâu trong trường đại học. Vết sẹo khẳng định sự thật: Tôi xấu xí. Mắt tôi chợt rưng rưng.
Bác sĩ dường như cảm nhận được suy nghĩ của tôi, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi. Giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh lại vang lên:
– Anh biết tôi thấy gì không? Trước mặt tôi đây là một người phụ nữ xinh đẹp, không hoàn hảo nhưng là một người đẹp. Bạn không nhớ Lauren Hutton có hai chiếc răng cửa, Elizabeth Taylor có một vết sẹo trên trán?
– Người phụ nữ nào dù nổi tiếng đến đâu cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm đó càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy vì nó chứng tỏ cô ấy cũng là con người.
– Tôi sẽ không làm gì với vết sẹo này. Đừng để ai đó lừa dối bạn chỉ bằng khuôn mặt của bạn. Cô ấy tuyệt vời theo cách riêng của mình. Vẻ đẹp thực sự đến từ tâm hồn. Tin tôi đi.
Rồi anh bước ra ngoài, để lại tôi một mình trong phòng. Tôi nhìn mặt mình trong gương như đang nhìn một ai khác. Và bỗng nhiên, tôi cảm nhận được một vẻ đẹp của riêng mình – một vẻ đẹp mà lâu nay vì quá quan tâm đến vết sẹo, tôi đã không nhận ra.
Bằng cách thay đổi cách tôi nhìn nhận bản thân, tôi đã khiến những người khác cũng thay đổi cách nhìn về tôi. Bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi nhưng đã xóa được vết sẹo đã ăn sâu vào tâm trí tôi từ lâu.[24]
Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra: Nhà văn Mỹ Roberto Sheller, trong tác phẩm “Niềm tin” đã ghi lại câu chuyện sau:
Trong số những người bạn của anh ấy có một nhân viên đánh máy tên là Bachinia Hayda. Người phụ nữ này không may bị hoại thư và phải cắt bỏ nhiều ngón tay. Khi anh đến thăm Hayda tại bệnh viện, cô tâm sự: “Tôi đã tự hỏi nếu mình không thể đánh máy nữa thì mình sẽ làm gì?”
Tôi tin chắc rằng mỗi khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Cơ hội chắc chắn sẽ đến với bạn. “Có lẽ tôi phải đổi hướng và tìm một công việc khác,” cô nói.
Khoảng hai tháng sau, sau khi xuất viện, Hayda đến thăm Sheller và nói với anh ta:
– Như anh đã nói lần trước, khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Sếp của tôi cần một người có thể phân tích chi phí. Sau khi đọc lại hồ sơ nhân sự, nghĩ rằng có lẽ tôi đủ tiêu chuẩn để làm công việc này, anh ấy đề nghị tôi nhận công việc này và trả lương cao hơn nhân viên đánh máy.
Trong cuộc sống không thể tránh khỏi những lần rơi xuống đáy của một con sóng hình sin, chúng ta nên giải quyết nó như thế nào bây giờ? Thực ra, ông trời rất công bằng, ai trong đời cũng có lúc thăng lúc trầm. Khi Chúa đóng một cánh cửa, Ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn. Vì vậy, dù gặp vận rủi cũng đừng nản chí, đừng mất niềm tin.[25]
Đừng dại dột làm tổn thương người khác vì làm tổn thương người khác là làm tổn thương chính mình: Một con chuột hoành hành trên tàu. Hàng ngày nó cắn xé miếng ăn, quần áo của những người công nhân. Công nhân bức xúc nên tìm cách gài bẫy. Thấy vậy, nó đục một lỗ dưới đáy thuyền để làm nơi trú ẩn cho mình.
Và cuối cùng, bạn thậm chí không cần phải suy nghĩ về nó. Con chuột không ngờ rằng khi nó đấm vào đáy thuyền, nó không chỉ hại thuyền mà còn hại chính mình.
Trong quan hệ với mọi người, đừng bao giờ nghĩ kế hãm hại người khác, vì hại người là hại chính mình.[26]
Hãy thử nhìn vào mối quan hệ giữa con người với nhau trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thấy, biết bao lần chúng ta chửi nhau. Nhiều khi chúng ta đã tạo ra một thứ ma thuật tồi tệ nhất với nhau, đó là ngồi lê đôi mách, ngồi lê đôi mách, ngồi lê đôi mách.
Buôn chuyện là loại ma thuật tồi tệ nhất, vì nó hoàn toàn độc hại. Trên thực tế, có những lúc bạn sẽ thấy nhiều người lớn tụm lại tán gẫu với nhau, thoải mái đưa ra nhận xét về điều này điều kia. Họ thậm chí còn nói về những người mà họ thậm chí không biết. Song song với những lời chỉ trích mà họ đưa ra là chất độc cảm xúc (ác cảm). Và bạn tự động học cách đòi hỏi những câu chuyện tầm phào đó trong giao tiếp. Tin đồn trở thành thỏa thuận của bạn!
Buôn chuyện là một hình thức giao tiếp khá phổ biến trong cộng đồng xã hội. Thông qua những câu chuyện phiếm, mọi người cảm thấy gần gũi với nhau. Bởi vì, qua những câu chuyện tầm phào, họ chợt thấy một người nào đó cũng tệ như họ. Và điều đó làm cho họ hạnh phúc. Nói thật, có một hiện tượng rất lạ lùng: Mình khổ, lại muốn người khác khổ như mình. Chúng tôi tìm đồng minh, tìm người cùng cảnh ngộ. Nếu chúng ta không tìm được đồng minh trong đau khổ, chúng ta bằng nhiều cách sẽ thao túng người khác, khiến người khác đau khổ như chúng ta. Chỉ sau đó chúng ta sẽ hài lòng! Nói cách khác, trong địa ngục, những người đau khổ không muốn ở một mình. Ồ thế là xong! Sợ hãi và đau khổ là một thực tế trong bối cảnh cuộc sống con người trên hành tinh này.
Tâm trí con người theo một số cách giống như một chiếc máy tính: tin đồn có thể được ví như một loại virus máy tính. Virus máy tính là một ngôn ngữ tương tự như các ngôn ngữ khác được viết, nhưng ngôn ngữ này được mã hóa và có nội dung độc hại. Mã này nhập vào một chương trình máy tính gần như ngay lập tức khi bạn ít chú ý đến nó nhất. Một khi mã này đã xâm nhập vào máy tính thì máy tính hoạt động không còn ổn định nữa, tệ hơn là máy tính hoàn toàn không thể hoạt động được nữa, do các mã virus này đã làm xáo trộn thông tin. thông tin, gây xung đột giữa các dữ liệu thông tin, làm cho máy tính không nhận dạng được và do đó tắt máy.[27]
Những người xung quanh bạn thường thích hướng suy nghĩ và hành động của bạn theo ý muốn của họ. Khi đó, bạn sẽ rất dễ bị phân tâm và đi chệch khỏi những dự định, ý tưởng ban đầu, và cứ thế, bạn sẽ trở thành bản sao, cái bóng của họ.
Mary được nhận vào làm việc tại một công ty sản xuất bia với vị trí nhân viên tiếp thị. Ngày đầu tiên đến công ty, cô rất háo hức và vui mừng với nhiều dự định cho con đường sự nghiệp của mình tại đây. Dù bằng cách nào, cô ấy là một ứng cử viên xuất sắc và vượt qua nhiều đối thủ.
Ngoài kiến thức và kinh nghiệm làm việc, Mary còn là một nhân viên có tư cách đạo đức tốt được cấp trên tin tưởng.
Một số nhân viên lâu năm, bảo thủ và trì trệ trong bộ phận không hài lòng với kết quả nhỏ bé của cô. Họ thì thầm vào tai chị bằng những lời bóng gió xa xôi, rằng ở đây muốn tồn tại lâu dài thì phải phục tùng, phục tùng họ. Họ nói xa nói gần, xì xào to nhỏ khuyên cô đừng lãng phí công sức đóng góp cho một công ty “không biết làm gì với nhân viên”, rằng mọi nỗ lực của Mary khi làm thêm giờ sẽ không bao giờ thành công. được cấp trên xem xét.
Lúc đầu, Mary cũng cảm thấy hơi nản lòng vì phải chứng kiến sự quan liêu vô trách nhiệm của các đồng nghiệp. Dần dần, Mary trở nên lười biếng hơn. Đồng nghiệp ở các bộ phận khác cũng không còn thấy cô tích cực trong công việc. Cô trở thành một con người khác, bằng lòng và bằng lòng với những gì mình có. Cho đến một ngày, ban lãnh đạo buộc cô phải chuyển sang bộ phận khác với mức lương thấp hơn vì không cố gắng trong công việc. Lúc đó Mary mới nhận ra rằng bấy lâu nay cô đã cùng với những nhân viên tồi trở thành cái bóng của chính họ.
Chúng ta đều biết những thói quen xấu dễ lây lan như một căn bệnh truyền nhiễm và chúng ta rất dễ bị lây nhiễm những hành vi tiêu cực từ những người xung quanh. Người có bản lĩnh sẽ tránh được ảnh hưởng của những thói xấu đó, đồng thời thay đổi những người xung quanh trở nên tốt đẹp hơn. Tự tin và bản lĩnh là yếu tố quan trọng để bạn luôn là chính mình, không phải là bản sao cá tính của người khác.[28]
Nếu bạn muốn mọi người ghét bạn đến chết, hãy sử dụng những lời chỉ trích gay gắt. Nếu chưa, thì bạn nên nhớ rằng: không phải lúc nào con người cũng có lý trí. Họ hành động và suy nghĩ theo cảm xúc, định kiến và kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của con người giống như một kho thuốc súng có thể nổ bất cứ lúc nào và gây ra tác hại lớn.
Bí quyết thành công trong ứng xử của Benjamin Franklin là không bao giờ chỉ trích bất kỳ ai và chỉ thành thật khen ngợi những điều tốt đẹp của người khác và luôn có ý thức tự chủ cao.
Carley nói: “Nếu bạn muốn đánh giá sự hào phóng của ai đó, bạn chỉ cần xem cách người đó đối xử với cấp dưới của mình”.
Vì vậy, thay vì buộc tội và chỉ trích ai đó, chúng ta hãy cố gắng hiểu họ, tìm ra lý do cho hành vi của họ. Nó là cội nguồn của tình cảm, bao dung và dịu dàng.[29]
Một vị cao tăng đang trên đường đi hoằng pháp cho chúng sinh thì gặp phải một anh chàng không tin Phật. Liên tục trong mấy ngày trên đường, người đó luôn đi theo và ra sức sỉ nhục vị tăng kia.
– Nếu có người tặng quà mà bạn từ chối thì quà đó sẽ về tay ai?
“Cho nên mấy ngày nay ta không thèm để ý ngươi sỉ nhục, ngươi là tự chuốc lấy sao?” Người kia im lặng, đành cúi đầu ra về.[30]
Nói tóm lại, chúng ta đừng để lòng ghen tị điều khiển chúng ta sinh ra chán nản và buồn phiền. Đừng ghen tuông để làm điều dại dột tổn thương người mình ghét. Nhanh chóng thể hiện bản thân, xử lý “rác rưởi” trong lòng, chọn cách hành động đúng đắn, cao thượng, hợp tình hợp lý, đó là cách tốt nhất để xóa bỏ tâm tật đố, vui sống.[31]
Hy vọng răng bài viết Châm ngôn ,châm ngôn bpt;bd;nvb của Chaolong TV kênh trực tiếp bóng đá miễn phí tốc độ cao tốt nhất hiện nay có thể giúp ích cho bạn. Chúc bạn một ngày vui vẻ !